Archive for 10月, 2017

BÂNG KHUÂNG THÁNG TƯ VỀ

月曜日, 10月 30th, 2017

Tôi nhớ tháng tư thuở tới trường, mỗi khi những cây phượng ngoài sân mới nhú những nụ non bé xíu, là cái đám học trò chúng tôi đã ngấp nghé dòm ra và mơ về những ngày hè. Học trò mà, đứa nào không thích hè về được nghỉ học, được tung tăng bay nhảy tự do, quên đi những bài giảng của thầy cô, quên đi những giờ học, quên đi bài tập về nhà… Cho nên, chúng tôi ngóng trông lắm cái ngày những chùm phượng rực đỏ, ngóng chờ ngày lễ tổng kết năm học… để rồi sau buổi lễ, một chút tỏ vẻ quyến luyến bạn bè rồi mỗi đứa sẽ vù chạy về với những dự định của riêng mình. Tôi biết chỉ cần ra khỏi cổng trường ngày tổng kết là đám bạn vô tư kia sẽ quên béng hết bạn bè chung lớp, chỉ còn nhớ những kế hoạch hè của mình mà thôi, vì chúng biết kiểu gì sau hè bạn bè cũng gặp lại, bận tâm làm gì nhiều… Cho đến tận năm cuối cấp 3…

Thời cấp 3 ngày ấy chúng rôi vẫn vô tư lắm, học chung với nhau 2 năm đầu vẫn chẳng hề lưu luyến khi hè về. Chỉ có năm cuối cùng, khi phải cầm những tờ đăng ký thi Đại học trên tay, chúng tôi mới nhận ra bạn bè sắp phải mỗi người mỗi ngả… Có lẽ biết rồi đây sẽ phải chia xa thật lâu và ít còn cơ hội gặp nhau, nên dù bận bịu học hành, chuẩn bị thi cử nhưng những cuốn lưu bút vẫn cứ âm thầm chuyền tư bàn này quan bàn khác. Những dòng chữ đầy tình cảm lưu lại trong cuốn sổ nhỏ đến bây giờ tôi còn giữ, nhiều khi đọc lại tôi cũng không ngờ là cái đám nhí nhố lớp tôi lại có thể viết những dòng mùi mẫn đến thế, làm tôi cứ rưng rưng…

Tôi cũng nhớ mãi tháng tư năm đó, ngày sinh nhật tôi, đám bạn đến chơi. Quà tụi nó tặng tôi là những trái ổi chưa kịp chín, là những khúc mía xếp thành hình bánh gato, là chùm hoa phượng to đùng chưa nỏ hết, và mẹ tôi thì tặng tôi cùng đám bạn bữa bánh rán ngon lành… Bao năm rồi, trải qua bao mùa sinh nhật, tôi vẫn âm thầm nhớ về ngày xưa ấy…

Ngày tháng trôi qua, cuộc đời cuốn trôi bao kỷ niệm, thoáng chốc đã mười mấy năm trời. Tôi rời xa quê ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 nên rất ít gặp lại bạn bè. Giờ tôi sống ở miền Nam, nơi mà mọi người đều nói chỉ có hai mùa mưa nắng. Ở đây tôi không còn thấy những cây phượng, cây bàng khẳng khiu toàn cành khi đông tới, rồi lại bừng xanh non khi xuân qua và sáng cháy một màu đỏ rực vào những ngày hè, chỉ những ngày hè thôi… Phượng miền nam quanh năm vẫn thế, cành lá xanh đều đều, hoa cũng có nở lác đác quanh năm, dù hè về thì rực rỡ và nhiều hơn nhưng vẫn lẫn vào đám lá xanh bình lặng. Sau này đi nhiều, gặp nhiều cây phượng hơn to hơn, rực rỡ hơn, nhưng trong tôi vẫn nhớ những cây phượng nơi sân trường xưa ấy. Có lẽ vì là kỷ niệm êm đềm nên đã khắc sâu tận trong tim và chẳng bao giờ quên, cũng chẳng có gì so sánh được.

Giờ đây, một mùa tháng tư nữa lại về. Tôi vẫn lang thang với nắng gió phương nam, vẫn đi qua những mùa hè với cái nắng cháy da xen lẫn những cơn mưa bất chợt. Tôi vẫn nhớ về những ngày xa xưa, vẫn hay vu vơ nhìn lên và mỉm cười khi vô tình bắt gặp những chùm hoa màu đỏ lung linh trong nắng… Và tôi thầm nghĩ liệu tháng tư này, có ai tặng tôi chùm hoa phượng đỏ cho ngày sinh nhật mới hay không? Long ngân nga câu hát thân quen tự bao giờ “Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở, chỉ mình em bên anh, bên anh…

Tháng tư ơi, xin mãi giữ giùm tôi bao kỷ niệm…

(20)

90年代風味のVRサバイバルホラー『Organ Quarter』がSteam配信!

金曜日, 10月 20th, 2017

今年3月にKickstarterキャンペーンを成功させたOuter Brain Studios開発の新作VRゲーム『Organ Quarter』がSteamにて配信開始となりました。

本作は90年代のサバイバルホラーをオマージュした作品で、悪夢のように奇妙な都市環境が舞台。圧倒的なホラーに加えて、広大な環境や銃での戦闘、厳しいリソース管理、魅力的なパズルなどを特色としています。

(1)

TẠM BIỆT!

水曜日, 10月 18th, 2017

Trái tim mỗi cô gái là một dòng sông ngăn cách giữa hai bờ. Bờ trái là gia đình lớn – cô đã lớn lên, bờ phải là gia đình nhỏ – cô tìm kiếm và phải vun đắp. Ngày cô đi lấy chồng, người chở đò đưa cô đi là bố, người tiễn cô bên bờ là mẹ, và người sẽ đứng đợi cô ở bên kìa bờ để cầm tay cô đi hết cuộc đời là người chồng – cô đã tin yêu.

Có thể khoảnh khắc khi đò đi, nước mắt cô chảy xuống sẽ làm sóng nơi lòng sông sâu dâng trào, cô biết nước sông chỉ tràn lên bồi đắp hai bờ một mùa trong năm, và cảm xúc thiêng liêng này chỉ có một lần trong đời mà thôi. Dẫu sau này, cuộc đời có thể cuốn cô đi đâu và không ít cô gái phải qua hai lần đò, nhưng giây phút của lần đầu – thật sự thuộc về cuộc đời của một người khác, cô không thể tìm lại nó ở bất cứ đám cưới nào nữa trong đời.

ó là một ngày như lúc này, khi tôi ngồi ở đây, trong căn phòng nhỏ màu hồng cùng những đồ vật xinh xắn thân yêu, cùng những ký ức ấu thơ quen thuộc tràn về qua cuốn album cũ của gia đình, có những hình ảnh bố mẹ ngày còn trẻ, có tôi – nhỏ xíu, kháu khỉnh đang bò, có tôi – từ một cô nhóc nghịch ngợm và bướng bỉnh, dần dần thành một thiếu nữ – dịu dàng với nụ cười trong sáng, có đại gia đình của tôi – vui vẻ và hạnh phúc trong từng chuyến đi, có người chị xinh đẹp và thông minh mà tôi yêu quý vô cùng và ngưỡng mộ, hãnh diện vô cùng – giờ đã bình an trên thiên đường, có những bộ đồ chơi ngày bé, có những cuốn sách đầu đời bao mộng mơ và khát vọng, có những kỷ niệm đầy ắp trong từng ngõ ngách của căn nhà – nơi mỗi viên gạch là một kỷ niệm đong đầy lớn lên cùng năm tháng, nơi tình cảm căng tràn trong không khí…

Hôm nay, mẹ làm sườn rán, món ăn tôi thích nhất. Rồi mẹ mua bimbim dâu, sữa chua dâu, bánh kem dâu, kem ốc quế dâu… toàn là dâu, là thứ quả tôi yêu từ những ngày còn bé xíu, mẹ mua về đem lên phòng để tôi vừa nằm đọc truyện vừa ăn. Tôi ngồi đọc lại bộ truyện ” Anne tóc đỏ” và “Emily” của L.M.Montgomery- hai bộ truyện đã theo tôi đi qua những năm tháng mộng mơ đầu đời. Tôi đã từng là cô nhóc “Anne tóc đỏ” quậy phá, nghịch ngợm, bướng bỉnh – và lớn dần thành “Emily” mộng mơ, nhạy cảm và cũng đầy ắp yêu thương.

Và giờ đây, khi sắp bước sang một cuộc đời mới, tôi bỗng thấy mình tha thiết được chạm vào “Anne” và “Emily” của ngày nào, để có thể mỉm cười nắm giữ thời thanh xuân của mình trong một góc nhỏ riêng thế này. Các cô, các dì tôi trêu: “Con gái sắp lấy chồng, cố nhõng nhẽo mẹ thêm không sau này chẳng còn cơ hội đâu”.

Tôi biết, sẽ chẳng bao giờ tôi tìm lại được những ngày tháng, đi học về lăn ra ngủ, có mẹ thổi cơm đợi sẵn dưới nhà. Chẳng bao giờ thấy mình có thể tự do nằm đọc truyện trên phòng say mê mà quên hết tất cả, để mẹ mang một tô cơm thật lớn lên tận phòng cho ăn, có những ngày thức muộn sáng ngủ nướng đến trưa, có những lúc lười biếng và phá phách, bày đầy phòng rồi ngủ khì để mẹ dọn…

(26)

ザ・プロファイラー~夢と野望の人生~「“孤高の天才”の挑戦と苦悩~プリンス~」

木曜日, 10月 12th, 2017

田准一がMCを務める歴史エンターテインメント。「パープル・レイン」の大ヒットで、一躍スーパースターとなったプリンス。黒人差別・虐待といった過酷な少年時代を経て、作詞作曲から、あらゆる楽器の演奏まで一人でこなすようになり、既存の音楽とは違う独自の世界を切り開いていった。だがレコード会社と対立、プリンスという名前さえ捨ててしまう。一方で、弱者の救済・黒人差別の撤廃など、社会活動にも力を注いだ。

【司会】岡田准一,【ゲスト】及川光博,小比類巻かほる,クリス・ペプラー

ラテール RMT

(6)